Tác giả: *Cù Huy Hải – Phó trưởng Bộ môn QS,VT,TDTT, Trường Đại học CSND; **Trần Xuân Dũng – Giảng viên Bộ môn QS,VT,TDTT, Trường Đại học CSND
Người thầy hạnh phúc
Ngày đăng: 01.04.2016
Mặc dù đã gắn bó bao nhiêu năm với nghề giáo, nhưng mỗi dịp 20/11 về, lòng tôi lại chợt dâng lên những cảm xúc khó tả. Vẫn còn đây sự lắng đọng trong giây phút thầy trò hàn huyên, tâm sự, câu hát cô sinh viên ngân lên trong ngày lễ tri ân đầy trìu mến, yêu thương; vẫn còn đây những xúc cảm thiêng liêng, khi ôm trong tay bó hoa tươi thắm mà sinh viên trao tặng. Tôi đón nhận bao lời chúc từ những gương mặt vốn đã thân quen, tôi xúc động lắng nghe những lời cảm ơn vụng về nhưng quá đỗi chân thành của những cô cậu tân sinh viên nhút nhát. Những ngày 20/11, tôi luôn là người thầy hạnh phúc. Niềm vui lớn nhất của nghề giáo là giàu tình cảm, có đời sống tâm hồn phong phú, được học sinh thương yêu, kính trọng, lấy làm chuẩn mực, hành trang bước vào đời. Là giảng viên, ai mà chả rạng ngời hạnh phúc khi thấy “sản phẩm” do mình góp công lớn tạo nên, thành đạt, nhân hậu và nên người. Hàng năm, nhất là vào các ngày lễ, tết, các em gọi điện hỏi thăm sức khỏe, chúc mừng. Xúc động lắm, tình cảm lắm! Giây phút này mấy ngành, mấy nghề có được. Và với người thầy giáo Công an nhân dân như tôi, càng hãnh diện, tự hào hơn khi được cống hiến hết mình cho sự nghiệp “trồng người”, đào tạo nhữngchiến sỹ Công an nhân dân có đức, có tài phục vụ đất nước. Sứ mệnh đó là trách nhiệm, vinh quang, và cũng là con đường mà người thầy giáo Công an nhân dân phải chinh phục để xứng đáng với hai tiếng gọi “thầy giáo” thiêng liêng và cao quý. Trong môi trường giáo dục của lực lượng vũ trang, việc xác định lập trường tư tưởng chính trị vững vàng, giáo dục ý thức kỷ luật và tinh thần trách nhiệm, xác định động cơ học tập đúng đắn cho sinh viên ngay từ buổi học đầu tiên, những môn học đầu tiên là đặc biệt quan trọng. Do đó, công việc của những thầy giáo Công an nhân dân thực sự là một nghề lao động trí óc nặng nhọc. Đó là sự tập trung cao độ về tâm trí để tạo ra những bài giảng vừa mang chất xám của lý thuyết, vừa sinh động và thuyết phục bằng những vụ việc diễn ra trong thực tế hàng ngày. Qua nhiều năm trải nghiệm, tôi cảm nhận được rằng, lòng say mê nghề nghiệp khiến cho tâm trí người thầy bị cuốn hút vào công việc, lúc nghỉ ngơi hay cả trong giấc ngủ. Niềm vui của tôi chính là thành tích, là chiến công của các thế hệ sinh viên mà mình đã đào tạo. Bao mùa tựu trường đi qua là bấy nhiêu lần tôi thấy lòng mình như trẻ lại. Những tân sinh viên bỡ ngỡ, háo hức khi được bước vào học tập tại Trường Đại học Cảnh sát nhân dân, còn tôi cũng không khỏi xốn xang, bồi hồi mỗi khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ, nụ cười hồn nhiên và tinh thần hăng hái của các em. Sức sống ấy đã khơi dậy trong lòng tôi những xúc cảm thật mãnh liệt, đó là ý chí, khát vọng tuổi trẻ, là những nỗi niềm của một thời quá khứ chợt ùa về, lòng rộn ràng, tràn ngập nhiệt huyết tuổi thanh xuân. Tôi không thể nào quên được sự bối rối, ngượng ngùng của các em tân sinh viên khi mặc bộ võ ngành, chân tay lóng ngóng thực hiện những động tác võ thuật đầu tiên, những động tác điều lệnh đội ngũ tay không; hay những ánh mắt tò mò, thích thú, tiếng trầm trồ thán phục của các em khi xem từng khối duyệt binh bước đều răm rắp, và tôi cũng như các em, chúng ta hẳn luôn nhớ những giờ học trên thao trường nắng cháy, lưng áo thầy trò ướt đẫm mồ hôi nhưng chưa bao giờ mất đi niềm hứng khởi. Những gương mặt mới rồi cũng thành thân quen, các tân sinh viên ngày ấy rồi cũng sẽ trưởng thành và rắn rỏi, nhưng trên con đường các em bước đi, tôi tự hào là người thầy truyền đạt tri thức, là người bạn đồng hành sẻ chia trong học tập và cuộc sống của các em. Tôi may mắn là người thầy được giảng dạy gặp gỡ, giảng dạy sát cánh cùng các em ngay từ những ngày đầu bước chân vào Trường Đại học Cảnh sát nhân dân. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao chông gai, thử thách, để đến ngày nhìn thấy các em rạng ngời, hạnh phúc với tấm bằng tốt nghiệp trên tay, chính thức trở thành người chiến sỹ Công an nhân dân. Tôi luôn tâm niệm rằng, người giảng viên không chỉ cần kiến thức chuyên môn vững vàng, mà quan trọng hơn là phải có tình yêu thương và tâm huyết với nghề. Thành công lớn nhất của người giảng viên là sự kính trọng của sinh viên, phụ huynh và toàn xã hội. Để đạt được điều này, người làm thầy phải không ngừng phấn đấu trong suốt cả cuộc đời. Với tôi, niềm vui chỉ đơn giản là khi nghe cuộc điện thoại hỏi thăm từ phương xa của cậu học trò đã tốt nghiệp từ lâu, hai tiếng gọi “thầy ơi” vang lên khiến lòng người thầy chợt dịu lại, hay những khi cầm trên tay tấm thiệp mời đám cưới của sinh viên cũ, thầy trò lại háo hức vì có dịp gặp gỡ, ôn lại kỷ niệm xưa. Tôi hãnh diện, tự hào vì đã góp phần tạo nên thành công trong sự nghiệp, cuộc sống của bao thế hệ học trò, nhưng chính những tình cảm chân thành, sự kính trọng của các em mới là động lực giúp tôi giữ mãi ngọn lửa nhiệt huyết, lòng yêu ngành, yêu nghề, cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục lực lượng vũ trang nhân dân. Tôi được sống, làm việc bằng nghề mình đã lựa chọn, tôi được bao thế hệ học trò nhớ đến với sự tôn trọng, lòng biết ơn, đơn giản như thế, tôi là người thầy hạnh phúc. Là một giảng viên Trường Đại học Cảnh sát nhân dân, sống trong môi trường sư phạm, tôi còn là một chiến sĩ Công an nhân dân. Làm người thầy giáo đã khó, và để trở thành người thầy giáo tốt, người thầy giáo Công an nhân dân gương mẫu, được sinh viên kính trọng lại càng khó hơn. Liệu họ có còn yêu mến, kính trọng người thầy, kể cả khi thầy đứng trên bục giảng hay đã nghỉ hưu? Câu hỏi đó luôn là động lực để tôi tiếp tục phấn đấu, nỗ lực nâng cao trình độ chuyên môn, cải tiến phương pháp giảng dạy đạt hiệu quả cao nhất. Bản thân tôi luôn xác định, việc học là chiếc thang không có bậc cuối cùng, chỉ có như vậy, tôi mới nhận được sự tôn trọng của sinh viên, mới xứng đáng với vị trí, vai trò của một người thầy truyền đạt tri thức, là tấm gương về nhân cách, đạo đức và lối sống. Hạnh phúc của một người thầy không phải tự nhiên mà có, mà là thành quả của quá trình chinh phục người học bằng tri thức, tấm lòng và trái tim nhiệt huyết. Đó cũng chính là mục tiêu mà tôi cũng như những giảng viên khác của Trường Đại học Cảnh sát nhân dân luôn nỗ lực đạt được. Chúng tôi vinh dự là những người thầy giáo Công an nhân dân, và chúng tôi càng tự hào hơn khi đón nhận những tình cảm chân thành, lòng biết ơn sâu sắc từ biết bao thế hệ học trò, khi ấy, chúng tôi thực sự là những người thầy hạnh phúc.